Nếu chúng mình luôn nắm chặt tay nhau thì mình tin ước mơ của chúng ta sẽ trở thành bất diệt. Hãy nắm lấy bàn tay mình nhé, mình sẽ cùng cậu ngồi trong bóng tối và chờ đến khi bình minh thức giấc, chờ ánh dương rực rỡ ngoài kia sẽ mỉm cười xua tan đi bóng đêm và dìu cậu bước tiếp trên con đường phía trước. Tất cả đều có thể chỉ cần cậu và mình luôn nắm chặt tay nhau.
***
Đâu đó vang lên giai điệu dịu dàng, sâu lắng của ca khúc “If we hold on together” do ca sĩ Diana Ross trình bày. Một mảnh ghép trong ký ức lại vô tình gợn sóng. Cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi biển cả hòa lẫn với cái hồi ức tươi đẹp của mình và cậu. Chắc giờ này cậu đang ngồi ở đâu đó trên đất nước Nga rộng lớn và ngắm nhìn những bông tuyết cuối mùa rơi bên dòng sông Volga đang tan chảy đầu xuân hoặc thu mình ở một góc nhỏ và ngoảnh mặt nhìn lại những con đường đã đi qua rồi mơ hồ rơi vào một khoảng lặng vô hình nào đó. Ở nơi xa ấy cậu đừng từ bỏ con đường mà cả mình và cậu cùng hướng đến nhé. Ước mơ không phải là hiện thực nhưng nếu không có ước mơ thì không bao giờ có hiện thực phải không cậu. Mỗi ngày trôi qua chúng ta sẽ đi được xa hơn trên con đường đó. Dù có thể đó chỉ là một chặng đường rất ngắn nhưng nó là hiện thân của sự cố gắng, của hoài bão đang từng ngày thôi thúc trong lý trí mỗi chúng ta.
Cả cậu và mình cùng hướng đến một điểm dừng chân cuối con đường, cậu lựa chọn đất nước Nga xinh đẹp, còn mình lựa chọn xứ sở Úc đầy nắng và gió. Mình và cậu, hai con người của hai bán cầu, khi bên cậu là nắng bên mình là mưa, bên câu mùa đông thì bên mình mùa hạ. Khoảng cách có bao giờ là vấn đề không cậu nhỉ? Mình đang ngồi đây, giữa thành phố Sydney ồn ào ngắm nhìn những cánh buồm căng gió của nhà hát Opera Sydney huyền thoại. Những cánh buồm trắng luôn căng tràn gió hướng về biển lớn như muốn rẽ ngang sóng nước để đến với vùng trời của riêng mình. Hãy tin tưởng với những gì chúng mình đã lựa chọn cậu nhé vì đó là niềm tin, niềm hy vọng, niềm tự hào của chúng ta. Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, vì nó sẽ làm cuộc sống của cậu ý nghĩa hơn, tươi đẹp hơn những gì cậu đã thấy.
hoàng hôn, nhớ
Dẫu có những lúc vấp ngã vì cuộc sống xô bồ nơi đất khách quê người, có những lúc vu vơ nhìn con sóng xô bờ mang hơi thở quê hương và cả những lúc ngước lên nhìn những vì sao xa xăm trên bầu trời đêm nhớ đến nụ cười của ai đó. Đấy là thời điểm mình cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời. Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua nhanh thôi, vì mình tin ở phương trời xa ấy cậu vẫn luôn dõi theo mình đúng không. Cậu có tin rằng cuộc sống là một câu chuyện kể và trong câu chuyện của mình cậu là một người giữ lửa để soi sáng từng trang của câu chuyện đó. Cậu đã gom những ánh nắng ấm áp ở nước Nga gửi đến bên mình. Nắng mang theo nguồn năng lượng dạt dào, nhẹ nhàng chạm vào trái tim xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Nắng dìu chân mình qua những con phố đông người, đưa mình đến với biển khơi để ngắm nhìn mặt trời mọc, để mình quên đi nỗi cô đơn nơi xứ lạ. Mình tin sẽ có những điều kỳ diệu đang chờ mình và cậu viết tiếp ở trang tiếp theo của câu chuyện đấy.
Nếu chúng mình luôn nắm chặt tay nhau thì mình tin ước mơ của chúng ta sẽ trở thành bất diệt. Ước mơ sẽ mãi bên ta, không gì có thể vùi dập hay che khuất nó cho đến khi ta ngừng hy vọng và thôi ước mơ. Cậu có nhìn thấy những đám mây đang bồng bềnh phía cuối chân trời kia không, chúng đang mang tâm hồn, hoài bão của chúng ta đi khắp bầu trời. Mây sẽ kể cho cả thế giới nghe rằng ở phương xa có một chàng trai và một cô gái đang ở hai đất nước khác nhau và cùng thực hiện một cuộc hành trình đến miền đất hứa, ở nơi đó họ sẽ chạm tay vào ước mơ và tiếp tục cuộc hành trình đến những miền đất khác.
Mình và cậu sẽ nhặt những cơn gió đang lạc quỹ đạo để đưa mây đi nhanh hơn, xa hơn nhé. Nắng, gió và mây đã cho mình sự thân quen, khiến mình không còn lạc lõng giữa dòng người vội vã. Gió dạy mình biết cách sống tự lập, gió xua tan đi nỗi cô đơn đang luẩn quẩn ngoài kia. Nắng mang theo nguồn ấm, soi sáng từng góc tối trong trái tim, mang theo hơi thở của thành phố ngàn hoa căng tràn sức sống. Mây mang theo màu vàng của hoa dã quỳ, màu xanh của biển Đông hòa lẫn với mùi đất mẹ phảng phất mà ấm lòng.
Trời đêm mênh mang tĩnh mịch đến lạ thường, bất giác rùng mình giữa xứ lạ, vội vã tìm kiếm trong vô thức một điều gì đó rồi chợt nhìn về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời làm lòng mình nổi lên chút lạ. Những vì sao xung quanh như những thất bại đã trải qua, còn ngôi sao sáng nhất, nổi bật nhất giữa nền trời đen tối kia là ước mơ, là hoài bão. Đôi lúc mình tự hỏi ước mơ đó có quá cao, quá xa, còn những cay đắng, thất bại thì quá nhiều. Nhưng rồi lòng lại nguôi ngoai khi trong vô thức nghe thấy tiếng vọng giữa đại ngàn của cao nguyên yêu dấu.
Mình sẽ vượt qua những thung lũng, những ngọn núi cao trước mắt kia để đến được với vì sao ấy. Dẫu trên con đường có muôn ngàn khó khăn, thử thách và cũng có lúc chợt khóc trước những tổn thương nhưng rồi dòng suối mát tuôn trào trong tim sẽ cuốn trôi đi mọi giọt nước mắt lăn dài trên mi. Mình sẽ vẫn bước đi vì mình biết ở nơi nào đó, cậu và tất cả mọi người đều gửi gió mang những lời cầu nguyện tốt đẹp nhất đến bên mình.
Ở nơi ấy cậu có buồn lắm không? Nếu có những lúc cậu vấp ngã giữa dòng người vội vã hay cảm thấy cô đơn lạc lõng bên dòng sông Volga, khi tất cả mọi thứ chìm trong tối tăm và tuyệt vọng thì cậu cứ nhắm mắt lại và nghĩ về mình. Mình sẽ gói nắng, gió, mây ở đây gửi đến bên cậu. Hãy nắm lấy bàn tay mình nhé, mình sẽ cùng cậu ngồi trong bóng tối và chờ đến khi bình minh thức giấc, chờ ánh dương rực rỡ ngoài kia sẽ mỉm cười xua tan đi bóng đêm và dìu cậu bước tiếp trên con đường phía trước.
nắm chặt tay
Bóng tối có mình sẽ không còn đáng sợ nữa phải không cậu, hãy đặt tay lên trái tim để cảm nhận được cái ấm mình nhờ nắng mang đến bên cậu nhé. Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu và mình tin cậu cũng như vậy đúng không. Ở nơi đây, nếu có giây phút nào đó mình cảm thấy sợ hãi và cô đơn thì mình cũng sẽ đặt tay lên trái tim và nghĩ về cậu. Mình và cậu sẽ nắm tay nhau và nhìn về nơi xa xăm của biển cả, thả hồn bên những cánh rừng thông xanh rờn mướt gió, nơi có những con người đang hướng về chúng ta.
Một ngày không xa nào đó trong tương lai, mình và cậu sẽ cùng nắm tay nhau trở về đất nước Việt Nam xinh đẹp, nơi có gia đình, có bạn bè và có cả quê hương. Là một ngày nước mắt thôi rơi, vết thương đã lành, ước mơ đã trong tầm với, đó là lúc bạn đã trở thành một kỹ sư dầu khí và mình đã trở thành một nữ kiến trúc sư. Chúng mình sẽ cùng thực hiện phần còn lại của ước mơ còn dang dở. Chúng mình đã bắt đầu ước mơ từ một điểm, và rồi cả hai lại đi hai con đường riêng trên hai miền của xích đạo trước khi hẹn gặp lại tại một trạm dừng chân phía cuối con đường. Tất cả đều có thể chỉ cần cậu và mình luôn nắm chặt tay nhau.
Gửi chút nắng mang bình mình về bên cậu,
Cậu nhặt mây mang ấm áp đến bên mình.
Nắng cất lời gọi bình minh từ biển cả,
Mây thì thầm ngậm hơi thở quê hương.
Xua tan đi lạc lõng giữa xứ người
Cho ước mơ kia càng thêm bất diệt
Nếu cả cuộc đời bạn sát cánh cùng tôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét