00:00
0
Khi những cơn mưa đầu hạ vô tình chợt đến như hôm nào đã làm ướt áo em, cái lạnh mơn man li ti rơi vỡ trên tay, là khi tôi giật mình nhận ra mùa thu đã ra đi tự khi nào. Mưa chiều nay vẫn thế, bất chợt và mênh mang. Tôi ngồi nơi đây, trong căn gác im vắng, bên khung cửa sổ áp mái và thả hồn theo những giai điệu nuối tiếc một mùa thu.



“Từ tháng năm đó chìm dấu cơn sóng. Lang thang chi mùa thu tội tình.”

Em tôi mong manh và bé nhỏ, luôn ướt mắt mỗi khi nghe những giai điệu tha thiết này. Em ngây thơ vẽ cho mình những bức tranh tuyệt đẹp với những gam màu sáng tươi hạnh phúc cho tình yêu, cuộc sống. Tôi cằn cỗi và trải đời đủ để hiểu những điều đó là không có thực nhưng tôi cũng đủ tinh tế để không nỡ làm đau một tâm hồn thánh thiện như em. Em sống khao khát như một người mai đây thôi sẽ nói lời vĩnh biệt thế gian này. Như một định luật của tạo hóa, một cuộc đời sương gió thường chùn chân trước một ánh mắt ngây thơ, đơn giản như khi em với tay níu lấy tay tôi, ngã đầu vào vai tôi và khép mi lại.

“Đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm. Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ. Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ. Ngày mai khát khao. Hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào. Như cành phong non chiều xưa em nép vào ta”

Mùa thu bé nhỏ của tôi, em luôn trăn trở những nỗi niềm của tâm linh, hay đặt những câu hỏi về thế giới mà con người không thể đến được, và khi đã đến được rồi thì chẳng thể nào quay về để nói cho người khác biết. Tôi, với thói quen luôn có câu trả lời cho mọi câu hỏi, luôn làm em hài lòng với những suy nghĩ siêu thực của mình. Những nhẹ nhàng trong tâm hồn bé nhỏ ấy đánh thức trong tôi những hoài niệm dấu yêu về một ngày xa xưa đã từng bé dại. Em tưới mát cuộc đời cằn cỗi của tôi bằng những cơn mưa dịu dàng, thanh khiết. Cuộc đời tôi, em bước vào và phủ lên đó một lớp màu tươi sáng. Em là một họa sĩ thiên tài, em dạy tôi nhìn và vẽ cuộc đời này bằng đôi mắt yêu thương và đôi tay rộng mở. Thời khắc đất trời  sau mưa, tôi vẽ cho em những bức tranh muôn màu phía bên kia cầu vồng, nơi có những bông hồng xanh trên đồng cỏ bao la, vang ngời tiếng chim ca. Tôi nâng niu từng giây phút còn được bên em, bởi tôi biết, thiên thần không bao giờ ở mãi bên ta.

Em ra đi, như một sự đáp lại đầy phũ phàng của cuộc đời này dành cho một tâm hồn đã yêu cuộc sống bằng tất cả trái tim. Khi đôi mắt ngây thơ ấy khép lại là cả một vùng trời mới mở ra, vùng trời có tiếng chim ca, xanh ngời cỏ và ánh nắng vàng ươm những cánh đồng hoa. Em đi rồi, đi đến nơi của các thiên thần, để tôi ở lại với thế giới này, lầm lũi và cô độc, khắc khoải tìm trong kí ức một dáng hình nhỏ bé với đôi chân trần trên cỏ trong những sớm ban mai đầu mùa. Đôi mắt thu hiền không thể phản chiếu màu sắc của những bông hoa, em cảm nhận thiên nhiên vạn vật bằng tất cả giác quan còn lại, chạm vào cuộc sống bất công này bằng những bao dung dịu dàng nơi trái tim em. Mặt trời vẫn đi về trên quỹ đạo ngàn năm, nhưng những bông hoa trong vườn đã như tàn úa vì nhớ những ngón tay măng.

“Niềm vui nỗi buồn chờ em thức dậy thấm sâu vào đêm. Giờ khuất xa lắm vườn đã yên giấc. Em đi đâu mùa hoa bỏ lại.”

Mùa thu của đất trời rồi sẽ lại về, nhưng mùa thu của tôi thì không bao giờ còn về với tôi được nữa. Mỗi lần hơi thu man mác trên da thịt, tôi tìm trong hoang hoải một ánh mắt thu hiền của lòng tôi. Mùa thu, mùa của những buổi sớm mai sương mù giăng tỏa, lãng đãng, mong manh, để rồi chợt tan nhanh trong nắng lung linh của vầng mặt trời đầu ngày đang lấp ló. Mùa thu, mùa của những buổi chiều tà trầm mặc trôi nhanh, với cơn gió nhẹ êm như gót ngà hôm nào em đến bên tôi.

“Thời gian vẫn trôi. Căn phòng thao thức hôm nao em đợi em chờ. Nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa thời gian. Về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ”

Bên kia cầu vồng là khung trời có em tôi, mùa thu bé nhỏ của tôi đang cười đùa trong nắng ấm. Và ở nơi ấy, em có thể nhìn thấy sắc hoa với những màu rực rỡ và thật nhất, không như những lời siêu thực của tôi. Em sẽ biết được hoa hồng không phải màu xanh như chiếc nơ em cài mà tôi vẫn thường nói. Đôi mắt thu ấy sẽ nhìn thấy được ánh mặt trời, một mặt trời không bao giờ tắt nắng. Cuộc sống của em là một đêm dài, bình mình sẽ chỉ đến khi em khép mi mãi mãi…

Bình yên nhé em! Bình yên nhé tôi! Bình yên nhé, mùa của một loài hoa bỏ lại hay mùa của những nỗi buồn man mác, không tên?... Và biết đâu đấy, nơi thiên đường ấy, phía bên kia cầu vồng, hoa hồng trên tay em sẽ có màu xanh…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét