Có một mùi hương không phải người Hà Nội nào cũng biết để thưởng thức, đó là mùi hoa Sấu. Đường nào có nhiều cây sấu, đường nào thì “ tiếng rao vang đây đây nghe động trời đêm…”? Phan Đình Phùng, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Phú… những con đường rộng vắng trong khuya, thoang thoảng mùi hắc đến dễ chịu của hương hoa sấu…
Vào những đêm cuối thu, đầu đông, trời cao xanh, trăng mờ và se lạnh. Khi cây đa cổ thụ góc đường Hàng bột - Nguyễn Thái Học (Quốc Tử Giám) chưa bị bão quật đổ, hằng đêm mọi người vẫn thắp hương cầu nguyện. Mùi hương trầm hòa quyện, tan vào se lạnh và tĩnh lặng không gian trầm mặc của khuya Hà Nội, ít ai có cái cảm giác được thả lỏng mình để nhâm nhi cái cảm xúc đó… chỉ cách đó vài trăm mét, chạy dọc theo đường Hàng bột là có thể ấm lòng với bát phở bò sốt vang nóng hổi..!Mùi hương này ngày càng ít người được tận hưởng… vì nó đã… rất xưa rồi!
Nhớ một chiều Hà Nội – thơ Mai Văn Phấn, tôi viết trong khi lênh đênh trên Vịnh Hạ Long cùng nhạc sĩ Duy Thái, là 1 trong những bài hát cuối cùng ca sĩ Ngọc Tân hát trước lúc đi xa. Bài hát chỉ được hát 2 lần ở nhà hát lớn Hà Nội và TPHCM, anh Ngọc Tân một mình hát với Piano…
Cuối thu, Hà nội đẹp lạ lùng… khi những trái sấu đã chuyển sang màu vàng nâu, chỉ những ngón chân nhón trên những hàng gạch vỡ vỉa hè cũng làm trái sấu chín giật mình rơi rụng trong khuya… giật mình nghe tiếng chim gọi treo vào heo may…!?
Nguyễn Hồng Sơn SN29 (05/2010)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét