“Em tô đời bằng màu son lên môi. Đời tô em bằng màu gì lên mắt?”. Câu hỏi ấy đã bao lần em tự hỏi, nhưng mãi chẳng tìm được câu trả lời. Em chỉ biết rằng, môi em chẳng còn hồng như những giấc mơ ngày thơ trẻ, mắt em chẳng còn xanh như ngày mới biết những rung động đầu đời. Sau đôi mắt kính kia, là màu gì trên đôi mi em?

***

Phố sương mù, phố chưa lên đèn
Núi quanh đồi, nhớ mùa trăng cũ…

Chẳng hiểu vì sao mỗi lần nghe ca khúc Phố mùa đông, lòng lại nao nao, chòng chành như đang đứng giữ phố đông lạnh, giữa bạt ngàn thông, giữa núi đồi giăng sương mờ cả những giấc mơ ngày nắng hạ.

…Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời
Phố bên đồi, đứng chờ em tới
Hồ xanh thắm trong mưa buồn rơi
Tiếng em cười nói quanh đời tôi…

Phố mùa đông

Cao nguyên đó em, quanh em là núi, là đồi trập trùng xa vời vợi. Ngày mưa thì giăng kín chẳng thấy cả bàn tay mình, vì mắt mờ hoen lạnh. Em có thấy phố núi đang gọi mùa mới đó không, mùa của những cơn mưa chiều giăng giăng màu xám. Em ở Cao nguyên, em đã từng bước những bước chân nhỏ bé đến tận những vùng đất xa xôi, một mình em biết cái lạnh cắt da xứ Bắc rồi đấy, em cũng đã biết cái nắng Sài Gòn, cơn mưa gọi triều cường dâng lên ngang thềm nhà. Nhưng chưa một lần em dám đặt chân đến Đà Lạt, dù nơi đó bạn bè em từ mọi miền xa đã từng đến, dù bao người đã rủ em cùng đi, nhưng em vẫn chối từ, vẫn lỡ hẹn cùng phố núi mờ sương.

…Lời tôi hát đồi núi trập trùng
Có đôi khi nhớ thiên đường xưa…

Ngày còn đi học, em cùng nhỏ bạn mơ ước được đi Đà Lạt, vì nơi ấy ngập tràn sắc hoa, có thông reo với gió, có cả những ngôi nhà đep như tranh vẽ. Ôi nhớ cái ngày mơ mộng ấy quá, giờ đã trôi xa tận triền dốc nào rồi hỡi em? Bạn em đã từng đứa “ theo chồng bỏ cuộc chơi”, bỏ lại em cùng những hương xưa năm tháng hoài niệm, bỏ lại góc phố dịu dàng một nhành lan màu tím, bỏ lại bên tách cà phê những hạt đường long lanh chưa kịp tan…

Mai tôi sẽ rời xa kỷ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường…

Theo thời gian, em cũng không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Trái tim em cũng đã biết nhớ, biết thương, biết chờ, biết yêu, và biết cả những niềm đau. Nhưng ngồi lại nghe khúc hát này thì trong tim em chỉ còn những giọt buồn loang theo tiếng mưa tí tách bên thềm nhà, tình em đó đã hằn một vết son lặng lẽ phai dấu theo bước chân ai ngang phố, bỗng em thì thầm như một khúc tự tình với cõi lòng:

Em tô đời bằng màu son lên môi
Đời tô em bằng màu gì lên mắt?

Câu hỏi ấy đã bao lần em tự hỏi, nhưng mãi chẳng tìm được câu trả lời. Em chỉ biết rằng, môi em chẳng còn hồng như những giấc mơ ngày thơ trẻ, mắt em chẳng còn xanh như ngày mới biết những rung động đầu đời. Sau đôi mắt kính kia, là màu gì trên đôi mi em?

…Lối em về, rẽ qua phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ
Vì em đã mang theo ngày thơ
Ánh trăng về giữa đêm mộng mơ…

Một chiều về phố, em tạt vào hàng hoa mua cho mình một ôm hồng ánh trăng, màu hoa hồng mà em thích. Hôm nay mưa, chẳng có trăng của trời, em một mình ngắm đóa hồng như trăng của lòng mình vậy. Em biết mùa này Đà Lạt đẹp lắm, mimosa cũng vàng ngọt như trăng. Nhưng em sợ, sợ một mình đối diện với nỗi cô đơn khi em đến Đà Lạt một mình. Có những lúc lòng người chẳng thể thắng được với thiên nhiên, em sợ nơi ấy đẹp một vẻ đẹp rất buồn. Em sợ nơi ấy có sương làm em cay mắt, cóng cả hàng mi. Em sợ tay em trong mưa lạnh, em sợ mình chông chênh.

Nên em hẹn lòng sẽ đến Đà Lạt vào một ngày nắng ấm, vào một ngày trái tim em tràn ngập tin yêu…
Lâm Hạ
P/s: Chân thành cảm ơn ca khúc Phố mùa đông, sáng tác của nhạc sỹ Bảo Châu qua giọng ca của ca sỹ Lê Hiếu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét