00:00
0
Tuy sinh vào mùa xuân (28.02.1939), song hình như Trịnh Công Sơn không có nhiều lắm những ca từ đầy chất thơ dành cho mùa sinh của mình.

Thong dong trong giai điệu Trịnh Công Sơn, chợt khi ta nghe anh thì thầm: “Ngày xuân bước chân người rất nhẹ/ Mùa xuân đã qua bao giờ ...” (Đêm thấy ta là thác đổ). Cũng vẫn cái “đã qua” rất lẹ làng như vậy, ở  Một cõi đi về  là: “vừa tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ ...” hay ở Chiếc lá thu phai  là “Mùa xuân quá vội/ Mười năm tắm gội...”, hoặc ngậm ngùi trong Phôi pha : “Ôi phù du/ từng tuổi xuân đã già...”. Mùa xuân và tuổi xuân ở Trịnh Công Sơn có gì thoang thoảng như làn hương: “Dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân...” (Vẫn có em trong đời), có gì gần tuyệt vọng: “Rồi mùa xuân không về” (Gọi tên bốn mùa), rồi lại da diết hy vọng: “Mùa xuân đã đến/ Em hãy quay về” (Rừng xưa đã khép) hay: “Và mùa xuân nào/ ngẩn ngơ tình mới/ Để mùa xuân sau/ Mua riêng tình sầu” (Tôi ru em ngủ).

Rất hiếm hoi khi anh thốt lên: “mùa xuân yêu em đồi núi thênh thang/ hồ nước long lanh ngàn cánh vàng/ Ngày ta yêu em mầu lá thanh xuân” (Người về bỗng  nhớ). Trong gần ngàn ca khúc của mình chỉ thấy anh dành trọn cho mùa xuân vài ca khúc như: Góp lá mùa xuân, Ru em từng ngón xuân nồng, Hoa xuân ca, Thành phố mùa xuân . Có lẽ cái chất của mùa xuân đã thấm vào những giai điệu Ru tình  của Trịnh Công Sơn, bởi thế  (nói như Hoàng Phủ Ngọc Tường : “ Nó làm tươi lại bông hoa đầu tiên mà con người đã hái mang theo từ vườn địa đàng, đánh thức cả trời mộng mơ tưởng chừng đã quá xa trong đời người, để đưa những người tình đến ở một lâu đài cổ xưa trong rừng, êm đềm giản dị và cao sang lạ thường”.

Nhớ mùa xuân năm Cọp trước (Mậu Dần 1998), Trịnh Công Sơn vừa qua cơn bạo bệnh (cuối năm Đinh Sửu 1997), anh chào đón tuổi lục tuần của mình bằng gương mặt xanh xao nhưng lại chứa chan hy vọng. Trịnh Công Sơn cười nhiều, uống nhiều và hát nhiều. Hôm ấy, tại nhà hàng ở căn hầm đường Lý Tự Trọng- Sài Gòn, chúng tôi đã thấy một Trịnh Công Sơn như trở lại tuổi xuân đầy hồn nhiên. Anh hát về Sài Gòn nhưng không phải Sài Gòn của những năm 1968, 1978 và 1988. Sài Gòn lúc đó ở anh thật bay bổng lạ thường:

Sài Gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay

Có mùa thu nào đang ở lại

Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối

Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời

....

Mùa xuân thay lá mùa đông

Để cho chim hót chuyện tình

Có một thiếu nữ ở bàn bên mắt cứ tròn xoe nhìn anh hát như đang đọc cổ tích. Tôi ghé tai anh khe khẽ: “Nàng mê anh rồi đó, anh Sơn”. Anh cười, nụ cười thật dễ thương. Lại cụng ly. Lại hát. Lại cười.

Năm Mậu Dần ấy là năm chúng tôi thật nhiều gắn bó. Chúng tôi cùng về lại Quy Nhơn mừng thành phố tròn 100 năm tuổi. Ở đấy, Trịnh Công Sơn đã hát lời chiêm nghiệm Tiến thoái lưỡng nan  thật sâu sắc. Cuối năm thì lại họp bàn việc vinh danh các giọng ca nhạc nhẹ do báo Lao Động khởi xướng. Họp ngay tại vườn nhà anh ở 47C Phạm Ngọc Thạch (xưa là Duy Tân). Bữa đó anh Sơn nói rất hay, nhận xét rất tinh về từng ca sĩ, nhất là Cẩm Vân, Mỹ Linh.

Bây giờ lại đến năm Cọp. Anh Sơn và nhiều bạn bè (Từ Huy, Bảo Phúc ...) đã vắng xa. Nhưng những ca sĩ mà anh cùng chúng tôi tôn vinh vào năm Cọp trước thì giờ đây lại đang bên nhau hát anh trong chương trình Ru tình. Như vừa tưởng nhớ, như vừa thêm lần tôn vinh anh.

Nguyễn Thụy Kha SN27 (03/2010)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét