00:00
0
Sài Gòn bước vào những cơn mưa đầu mùa đến muộn. Chiều chủ nhật, trong rỉ rả mưa đong đầy dần ngoài khung cửa của quán cà phê, tiếng nhạc hòa tấu thật nhẹ tình ca Khúc Thụy du, bất chợt nghĩ về cuộc đời, nghĩ về cọc nhọn, nghĩ về bè bạn để lòng những thổn thức, những tâm tư buồn. Buồn cho vũng nước cuộc đời.

Em đã nhẹ nhàng đến với tôi, trao cho tôi sự yêu thương, và giản đơn là tôi yêu em vì em là chính em. Không bao giờ chúng tôi tự hỏi, có bao giờ hay đến bao giờ mình sẽ rời xa nhau. Trong thế giới phù phiếm và trăng hoa này, được yêu nhau đã là một diễm phúc để nhớ mà thôi. Bởi có câu trả lời nào cho dấu hỏi Thụy là ai? Nàng là người con gái mang tên Thụy? Thụy cũng có khi là giấc ngủ, khúc thụy du, phải chăng khúc du ca mơ về một cuộc đời, một chuyến đi - thực thực, ảo ảo, tỉnh tỉnh, mê mê? Không cần cắt nghĩa, cũng không nên cắt nghĩa, bởi lẽ nếu cắt nghĩa quá rạch ròi thì đâu còn là thơ ca và âm nhạc, cho người ta mê đắm, khiến người ta trăn trở, hỏi rồi lại bỏ lửng, để mặc cái mờ ảo ấy! Đừng bao giờ em hỏi - Vì sao ta yêu nhau - Vì sao môi anh nóng - Vì sao tay anh lạnh - Vì sao thân anh run - Vì sao chân không vững - Vì sao và vì sao ??

Tình yêu có trăm ngàn câu hỏi, nhưng em yêu ơi, câu trả lời nào sẽ xác đáng nhất cho câu hỏi “Vì sao ta yêu nhau?”. Em đừng bao giờ băn khoăn bởi tình yêu anh dành cho em nhé. Một tình yêu trìu mến, tình tứ, có ngọt ngào và cay đắng khi bánh xe cuộc đời khiến “anh” và “em” xa nhau. Cũng đừng bao giờ hỏi “Vì sao ta xa nhau, phải không em?”.

Thoảng đâu đây cái tĩnh lặng khi nhớ lại một cuộc tình đã mất là một sự bâng khuâng, đi tìm hoài niệm. Tình yêu qua đi để lại những vết xước trong tim, vết xước đớn đau, vết xước ngọt ngào, để đôi khi nhớ lại ta tự hỏi “Thụy bây giờ về đâu?”. Câu hỏi vang mãi trong tâm trí, như một niềm khắc khoải khôn nguôi… Khắc khoải đấy, nhớ thương đấy nhưng tìm đâu ra câu trả lời? Khúc Thụy du không có câu trả lời! Khúc Thụy du thật đẹp, phải chăng bởi nó là ký ức. Nghe để cảm và dường như càng nghe càng cảm. Có khi nào như loài chim bói cá, ta khắc khoải đi tìm đời đánh mất không? Ta là ai trong đời sống này? Ta đã sống hết mình chưa với tình yêu và cuộc đời hiện tại? Khúc Thụy du day dứt mà nhẹ nhàng như thế đấy!

Như loài chim bói cá - Trên cọc nhọn trăm năm - Tôi tìm đời đánh mất - Trong vũng nước cuộc đời - Thụy ơi, và tình ơi!

Sự êm ái trong từng nốt nhạc và lời tâm sự như từng giọt cà phê rơi khẽ, có lẽ với nhiều người, nỗi buồn phải được cảm thông bởi chính nỗi buồn. Là khi bắt gặp một nhạc phẩm như “Khúc Thụy du” như thấy tri âm trò chuyện...

Hãy nói về cuộc đời - Tình yêu như lưỡi dao - Tình yêu như mũi nhọn - Êm ái và ngọt ngào - Cắt đứt cuộc tình đầu - Thụy bây giờ về đâu? Hãy nói về cuộc đời khi tình như lưỡi dao, cắt xé lòng nhau, gây thương tích cho cuộc đời. Người ơi và tình ơi, sao cứ làm tổn thương nhau mãi. Sẽ lấy lại những gì về bên kia thế giới, nếu chẳng là tình người, nếu không phải tình trời? Sao lại gắn dao trên mũi nhọn cuộc đời, sao lại lấy dao chém giết tình người? Tình ơi và người ơi, hãy về với nhau, bỏ dao làm lại, thành cuốc thành cày vun trồng trái đất cho cọc nhọn nảy mầm, sinh hoa kết trái…

Có lẽ Khúc Thụy du không chỉ là tình ca của những đôi lứa yêu nhau, mà còn là triết lý nhân sinh được chuyên chở bằng giai điệu của âm thanh!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét