00:00
0
Giữa một chiều nắng nhạt, ta ngồi chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Trong ngổn ngang ký ức, ta se sẽ gọi tên nỗi nhớ. Ừ thì này là nhớ một chéo khăn đội đầu mùa rét mướt.
Này là nhớ một bàn tay đã ủ ấm tay ta lúc gió chuyển mùa. Này là nỗi nhớ cành bàng khẳng khiu trước ngõ, cố giữ cho nàng lá cuối cùng ở lại với cây mãi mãi. Ta nhớ mùi khói bếp, mùi than hồng và những đôi má ửng lên trong hanh nắng… Ta đang gọi tên nỗi nhớ mùa đông, nỗi nhớ nhung về một dòng sông, một cánh đồng lộng gió mùa đông bắc, lạnh đến tái tê lòng.
Có ai đó đã vô tình mở volume loa lớn để tiếng hát tràn cả vào phòng, nghe rõ ấy là giọng hát đẹp (và buồn) của cố nghệ sĩ Lê Dung. Ta chợt thấy lòng ta hoang hoải. Ta vẫn ở đây, đang gom nắng của Sài Gòn đắp vào trái tim ta yếu đuối, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về. Ta thấy ta run rẩy và cô độc.
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi
(Nỗi nhớ mùa đông – Phú Quang)
Cô độc và chới với giữa lúc gió chuyển mùa. Đã chẳng còn giữ được mùa thu lại nữa, dù là lá vàng, hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi, tất cả đã tàn rồi! Ta nghe thấy tiếng cố nhà thơ Thảo Phương thở dài, kêu khẽ trong cái nắm tay với mùa thu, cái nắm tay không giữ được mùa lại cho mình, bất lực và có chút tuyệt vọng:
Chút nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.
(Không đề gửi mùa đông – Thơ Thảo Phương).
Tất cả trôi đi, chỉ có ta còn lại. Ta đối diện với bộn bề cuộc sống, giữa Sài Gòn náo nhiệt, xô bồ. Lại nhớ một nụ cười quen, một giọng nói ấm, nhớ một cánh buồm căng gió lúc chiều hôm…
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Chiều nay cũng bỏ ta đi.
(Nỗi nhớ mùa đông – Phú Quang)
Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về Hà Nội, về miền Bắc, về một mùa đông còn chưa xa lắm… Đó là nỗi nhớ dài, cụ thể, lẫn lộn vui buồn…
Ấy là một dòng sông lặng lờ trong màn sương khuya lạnh giá, là bờ cát dài khô queo trong gió chiều khan thổi; Ấy là một tiếng chuông chiều ngân nga lúc tan tầm, một cây cầu đã không còn bắc được bằng mùa thu để nối nhịp yêu thương nữa… Tất cả chỉ là hình hài chắp vá của nỗi nhớ, để an ủi lòng trước một sự thật rằng ta không trở về mùa đông được nữa, không trở về mùa để gần gũi yêu thương được nữa…
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về…
(Nỗi nhớ mùa đông – Phú Quang)
Sài Gòn những ngày cuối năm, cũng là những hanh hao gió thổi khô khốc trên con đường chiều thênh thênh phố. Đôi khi, cũng nghe những run rẩy heo may lúc sáng sớm hay khi đêm ùa về ở một căn gác nhỏ ven sông. Và, một đôi lần, cũng thấy những rét mướt gặm nhấm tâm hồn khi trời đang se se nắng. Phải vậy không, hay chỉ là những ký ức hiện về?
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
(Nỗi nhớ mùa đông – Phú Quang)
Sài Gòn không có mùa đông nghĩa là sẽ chẳng có rét mướt làm cho bàn tay ta lạnh cóng. Nhưng sao cứ thấy lạc lõng và đơn lạnh vào mỗi buổi chiều khi nắng tắt ở phía xa. Sài Gòn không có mùa đông, nghĩa là Người sẽ không hà hơi cho bàn tay ta ấm lên mỗi khi ta chợt lạnh… Thật vô vị nhỉ... Thế nên cứ nhớ mùa đông, là lại mong mùa đông sẽ về, để lại có người ủ ấm bàn tay…
Ta tự trách ta sao cứ yếu đuối quá thế! Sài Gòn làm gì có mùa đông, chỉ là ta nhớ nhung mà hoài tưởng vậy thôi! Ta chỉ đang tự ru mình trong những ngày nắng, rằng mùa đông đã đang về…
Đông Nhân ANVN6 (12/2009)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét