Chiều. Một buổi chiều êm như ru. Nắng chưa tắt hẳn, vắt từng tia sáng mỏng manh cuối ngày qua cành lá. Ánh trăng vội vã vén mây nhô lên khi màn đêm còn chưa kịp buông.
Những ngọn gió thổi từng con sóng lăn tăn trên mặt hồ chao nước. Lặng nhìn chiều buông trong thinh không quạnh vắng, với một khoảng trống nơi tâm hồn, em nhớ về anh, nhớ những câu chữ vụng về của lá thư tình đầu tiên, nhớ những giai điệu êm đềm của bài hát tình yêu chúng mình.
“Nắng chưa kịp tàn, nắng buông dịu dàng/ Từng tia nắng mong manh"
Những giây phút đầu tiên khi hai trái tim chạm ngõ miền yêu, chúng thổn thức đập những nhịp đập yêu thương hạnh phúc.
Những ngón tay tìm đến nhau, đan vào nhau để cùng bước qua những buổi chiều tĩnh lặng. Em luôn cho rằng bầu trời màu xanh, mặt trời tỏa sáng- tất cả đều là bất di, bất dịch, đều là do tự nhiên mà tạo thành, cũng giống như tình yêu của chúng ta. Nhưng khi anh quay lưng đi, không một chút vấn vương, không mảy may do dự, em biết đã không còn gì để níu kéo anh, không có gì là mãi mãi.
Anh đã từng nói với em: hạnh phúc giống như một chiếc gối ôm, lỡ giấc ngủ say là trầy trật vuột mất. Và em đã đánh mất nó rồi, phải không anh? Là em đã lỡ ngủ say trong tình yêu, hay vì anh đã thôi, không còn cảm nhận được những ấm áp từ em? Anh không cho em một lí do nào, em không được biết và em cũng không cần biết. Khi người ta yêu nhau thì có muôn vàn lý do, nhưng khi chia tay thì chẳng cần lí do nào cả. Giờ đây, mỗi khi chiều xuống, chỉ còn mình em đơn côi bước qua những khoảng trời kỉ niệm.
"Bóng em ngời sáng, đóa hoa màu trắng/ Khi trăng chiều lên / Đến đây thầm kín, giấc mơ màu tím/ Bước chân hoàng hôn"
Giấc mơ nào có thể đưa bước chân người tìm về với những yêu thương một thời vụn vỡ? Men theo tiếng gió, ngỡ như tiếng ai đó vẫn còn thì thầm bên tai em những câu chữ vụng về ngày ấy. Hạnh phúc giờ đây của em là nhặt nhạnh những thứ đã từng một thời làm em say giấc. Này là một vạt tóc em, nơi như vẫn còn in dấu những ngón tay anh; này là ngã rẽ vào nhà em, nơi anh luôn chọn con đường xa hơn ở phía bên kia để được đi cùng em lâu hơn một chút. Hạnh phúc được hoài thai bởi những điều bình dị và giản đơn như thế. Vẫn ngỡ như anh đang cầm tay, vẫn ngỡ như còn nghe thấy những nhịp đập lồng ngực trái khi em e ấp nép vào…
"Tiếng chuông lặng dần, trái tim chợt buồn/ Mùi hoa sữa trong sương/ Lướt qua nụ cười, bóng mây cuộc đời/ Chiều thêm nhớ mênh mông".
Có giấc mơ nào là mãi mãi đâu anh? Tiếng chuông ngừng vang là thực tại tìm về. Thực tại là em đang cô độc bước đi trên con đường nhỏ ngày nào. Gió thổi vạt tóc em bay, biết có thể nào xóa những dấu tay anh? Em đã thức giấc và bàng hoàng nhận ra hạnh phúc chẳng còn hiện hữu bên mình. Em đã cố bước về phía không anh, nhưng mỗi bước em đi lại đưa em về với những khoảng trời đã từng có anh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn những guồng quay vô tận. Giấc mơ về một hạnh phúc mang tên anh chưa bao giờ thôi dào dạt trong em. Có không anh, một hoàng hôn anh sẽ đến, cầm tay em và hát em nghe những giai điệu bình yên ngày cũ…
"Cầm tay em nói, hàng mi trầm ngâm/ Chiều dâng trong mắt, vầng trăng dịu êm/ Cầm tay em nói, mùa thu thần tiên/ Vầng trăng trong vắt, lời ru bình yên…"
Em vẫn đi về trên những lối nhỏ ngày xưa, vẫn lặng ngắm chiều buông, vẫn ngân nga những giai điệu yêu thương êm ái của bản tình ca ngày nào. Ánh trăng đẹp ngỡ ngàng và cô đơn trong một buổi chiều không tên lặng lẽ. Siết chặt vòng tay tự ủ ấm mình, em bước đi, khi hoàng hôn đã chạm bờ vai mà bóng người thương vẫn chưa thấy tìm về…
Trăng chiều…
00:00
Trần Ngọc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét