12:00
0
Hữu Xuân vốn là một nhạc công Dàn Nhạc Giao Hưởng từ những thập niên 60 thế kỉ trước. Sự hồi xuân đặc biệt ở chàng trai của thời chống Mỹ đã đưa Hữu Xuân vào vị trí của những tác giả âm nhạc thuận thuộc thế hệ hôm nay. Vốn là người Hà Nội nên trong anh luôn ám ảnh những kỷ niệm Hà Nội. Ở “Hà Nội mùa lá bay”, anh đã từng thốt gọi: “Ơi mùa thu – mùa thu Hà Nội – Trời xanh như chưa bao giờ xanh thế – Và lá bay trên Hồ Tây – Lá bay trong lòng tôi...”, song có lẽ “Hoa tím ngày xưa”, mà anh phổ thơ Cao Vũ Thùy Miên thì mới mang âm hưởng một Hà Nội trẻ trung hôm nay:


Con đường em về ban trưa

Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ

Tuổi em vừa tròn mười bảy

Tóc em dài chấm ngang vai

(Hoa tím ngày xưa)

Hình ảnh rmột người trai đứng trong mưa ngóng theo người yêu thương còn tuổi học trò là hình ảnh rất tiền chiến. Nó vẫn được lặp lại như thế nhưng trong cảm xúc đổi khác:

Con đường em về mưa bay

Ta đứng trông theo bao ngày

Tự bao giờ lòng cứ ngỡ

Yêu người mà nào có hay

(Hoa tím ngày xưa)

Cao trào có gì thổn thức bởi vẻ đẹp rưng rưng của sự lãng mạn rất Hà Nội:

Con đường em về thơm hương

Ngọc lan khuya rụng trong vườn

Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ

Đưa ta về phía cuối đường

(Hoa tím ngày xưa)

Và tất cả đã lùi lại đằng sau xa xăm, chỉ còn lại nỗi cô đơn và tình yêu trong trẻo ngày xưa ấy:

Con đường em về năm xưa

Có biết hay chăng bây giờ

Hoa tím thôi không chờ nữa

Chỉ còn ta đứng dưới mưa

(Hoa tím ngày xưa)

Có gì hun hút trên con đường quen, nhưng thời gian đã trôi qua như thác lũ đến nỗi sự thủy chung như hoa tím cũng không còn nữa. Nhưng nỗi niềm của tình yêu thì vẫn con phơi bày dưới mưa không muốn phai nhạt, không muốn mất tan, chỉ muốn vẹn nguyên.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét