Một bản romance buồn
Đỗ Hồng Quân (con trai của nhạc sĩ Đỗ Thuận) là một nhạc sĩ với những tác phẩm giao hưởng nổi tiếng như “Rhapsodie Việt Nam”, “Mở đất”... và những ca khúc chính ca như “ASEAN ca”, “Công nhân ca”... cũng có một ca khúc viết rất Hà Nội vào những năm tháng đổi mới qua thơ Hoàng Nhuận Cầm – một thi sĩ cũng rất Hà Nội. Đó là ca khúc “Chiếc lá đầu tiên”.
Ta đã từng biết đến “Chiếc lá cuối cùng” của Đoàn Chuẩn và “Chiếc lá cuối cùng” của Tuấn Khanh. Còn ở Đỗ Hồng Quân là “Chiếc lá đầu tiên” – một bản Romance buồn trong trẻo khi nhớ về mối tình thuở học trò. Có cảm giác như một làn gió nhẹ lướt qua ký ức trầm lắng:
Anh thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng ru của thời gian rất khẽ
(Chiếc lá đầu tiên)
Câu nhạc thứ hai đượm một niềm tiếc nuối về tuổi thơ bồng bột đã để “ánh sao băng tuột mất”. Hai tiết nhạc đầu kết lửng ở nốt trung âm điệu thức mi giáng trưởng nhưng hướng chuyển động về lại ngược chiều nhau, ngoắt nghéo như những con ngõ phố cổ:
Tuổi thơ ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím trong lòng và ánh mắt thơ ngây
Âm nhạc chuyển đoạn với những cặp nốt móc đơn có chấm dôi và móc kép và cả chùm ba như nỗi dằn vặt của cảm xúc:
Muốn nói bao nhiêu muốn khóc bao nhiêu ôi tiếng hát mê say
Nỗi nhớ ban mai thổn thức trong tim khi em nhớ tới anh
(Chiếc lá đầu tiên)
Nỗi nhớ dâng trào mênh mang sân trường vắng lặng đầy lá bàng và những trái bàng chín rụng đến bâng khuâng, hụt hẫng:
Nhớ về sân trường
Có trái bàng rụng chín chiều hôm
Xa rồi!...
(Chiếc lá đầu tiên)
Bản Romance lại quay về âm hưởng của đoạn đầu cùng những biến đổi như thời gian không bao giờ trở ngược:
Em đã yêu anh nhưng anh vội xa rồi
Cây bàng hò hẹn chìa tay như vẫy mãi
Anh xin anh chớ buồn khi quay trở lại
Nếu không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên
(Chiếc lá đầu tiên)
Một đoạn vocalice dài như gió thoảng mang nỗi buồn bay đi mãi cùng “Chiếc lá đầu tiên”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét