Các chàng trai, cô gái Ve Sầu đã ngừng hát trong kẽ lá vòm cây. Trời vắng mây, vời vợi cao. Đêm qua lá rụng nhiều, nằm yên nghe bước chân người. Một chút se lạnh, bâng khuâng.
Bao nhiêu Thi nhân đã ngợi ca vẻ đẹp của Thu, nói hộ cho người, cho mình những cảm xúc lặn sâu trong tâm hồn. Thu xanh như bầu trời, thu vàng sắc lá. Thu cho ta biết ngắm nhìn người con gái xanh tuổi mộng mơ...
Buổi sáng ấy em đến như tình cờ, nồng nàn, thơm thảo, đặt vào lòng tôi dấu thăng của nhớ, dấu lặng của yêu và chút hờn ghen của gió. *
Em mông mênh như sóng ào ạt tìm bờ. Em lặng câm như núi để sông khát lời tình tự. Em nghiêng tiếng cười, gội đầu vào nắng, hong khô nụ hôn dán vào kỷ niệm, tìm lại ngày ấy xa xưa. Em là Thơ, là Nhạc. Em là Thu của riêng tôi...
Đường đời không dài và chiều thật ngắn.
Tôi cầm bút ngược, tự viết vào mình
Anh vẫn đợi
Em có chờ ?
Anh vẫn nhớ
Em có mong ?
Và tôi gọi : EM MÙA THU...
Sài Gòn mùa mưa tháng 9 năm 2009
Vũ Ngọc Quang ANVN3 (09/2009)
Chú thích: * 2 dấu hoá trong âm nhạc. Dấu thăng ( Sharp ) Dấu lặng ( Rest )
Em mùa thu
12:00
Trần Ngọc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét