Valentine không anh, em cô đơn một bóng
Giá như em không bước xuống phố để tìm lại kỉ niệm đôi ta, giá như em không yêu anh nhiều đến thế, thì giờ đây em cũng không độc bước nơi phố đông người. Valentine không anh, Valentine em cô đơn một bóng.
***
Em biết phải dặn lòng quên nhưng lại càng nhớ. Cho em nhớ anh một chút thôi, vì nhớ anh ngày Valentine của em sẽ bớt cô đơn hơn, vì nhớ anh trái tim em mới rung lên từng nhịp đập.
Ngày Valentine buồn, em ngồi một mình trong xóm nhỏ vắng lặng, dè dặt tìm tần số chương trình FM quen thuộc, lắng nghe giọng MC đều đều chia sẻ cảm xúc, bỗng nước mắt em rơi, nóng hổi… nhưng không ai đưa khăn giấy lau khô giọt nước mắt. Không một bờ vai cho em tựa vào. Nước mắt em nhạt nhòa kỉ niệm cũ…những kỉ niệm từ thuở xưa khẽ lai vãng về.
Valentine năm nay phủ một gam màu trầm buồn trong cái giá lạnh còn sót lại của mùa đông. Còn em thì co ro trốn tránh cơn gió trêu đùa ngoài khung cửa. Valentine năm nay lạnh hơn năm ngoái, có lẽ vì không có anh. Trong căn phòng tối với ánh đèn hiu hắt ngoài hiên vắng, lòng em cô đơn đến kì lạ. Và em nhớ anh trong cái cô đơn lạnh giá len lỏi. Không khí mang theo chút vấn vương của giọt sầu, em tự nhủ phải xuống phố tìm lại những kỉ niệm của anh và em. Em sẽ gói ghém lại để nhớ, để thương và để yêu… Em yếu đuối lắm phải không anh?
Valentine cô đơn
Lang thang dưới ngọn đèn khuya góc phố, gió đìu hiu như chiếc khăn lạnh choàng vào cổ. Em khẽ rùng mình và nín thở, nhớ lại lúc anh cởi áo khoác mang lên cho em, hạnh phúc vỡ òa lại ùa về, em nhớ khuôn mặt anh cười nhẹ nhàng và ấm áp. Gió gào thét làm em chợt tỉnh, ngắm những đôi tình nhân dắt tay nhau đi lại mà lòng em gợn dậy một nỗi đau, một nỗi đau em ấp ủ chỉ chợt bùng nổ.
Em nhớ bàn tay ấm áp của anh ôm em, nâng niu như nâng cả thế giới. Còn bây giờ quanh em chỉ là hàng cây già lẻ loi đứng bóng, đâu đó là tiếng chuông gió của nhà ai nhè nhẹ. Con phố im lìm vắng bóng trăng, mọi thứ như chìm vào giấc mộng ngàn thu. Và em thì ngồi góc phố chạm nhẹ cơn gió đìu hiu… nhỏ giọt lệ.
Valentine là dành cho các đôi tình nhân và Valentine này là dành cho anh – em - đôi tình nhân thuộc hai thế giới. Bước chân nơi con đường quen thuộc mà sao em cảm thấy xa lạ quá, xa lạ từ con phố, cơn gió hay những các quán quen. Có lẽ vì thiếu anh, thiếu đôi bàn chân dẫn lối, thiếu đôi bàn tay nắm chặt. Chỉ còn em lạc lõng giữa ngã tư đèn đỏ. Em lạc và không biết nên đi về đâu. Em phải làm sao để tìm được anh, tìm lại hơi thở ấm áp vương vấn, tìm lại những thương yêu vụng dại.
Giá như em không bước xuống phố để tìm lại kỉ niệm đôi ta, giá như em không yêu anh nhiều đến thế, thì giờ đây em cũng không độc bước nơi phố đông người. Valentine không anh, Valentine em cô đơn một bóng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét