Chỉ là em một mình đặt ra những dự định lớn nhỏ cùng anh. Sẽ về nhà anh, sẽ chăm sóc bố mẹ anh, sẽ cùng anh nấu những bữa cơm ấm áp. Sẽ có những đứa trẻ giống anh và giống em. Sẽ cùng anh đặt viên gạch đầu tiên cho ngôi nhà của chúng mình. Sẽ cùng anh già đi, bỏ lại những gập ghềnh của cuộc sống để nắm tay nhau. Và giờ đã đến lúc em tạm biệt nó, khép lại những dự định. Trả anh về với cuộc sống của anh, vì anh xứng đáng có được những thứ nhiều hơn thế. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Chỉ là, có cái gì đó bay vào mắt em thôi. Em ổn mà…anh đi đi. Và…hãy hạnh phúc nhé!


***

1. Chỉ còn những mùa nhớ - Bảo Trâm

· Rubic Xoay

Hà Nội vào thu, em thấy lòng mình chợt nhớ. Nỗi nhớ da diết về anh - mối tình đơn phương bốn năm có lẻ...

Em cứ nghĩ rồi thời gian sẽ làm mọi thứ trở về bình yên như nó vốn có, nhưng dường như em đã sai...Chỉ là nỗi nhớ tạm dừng một chút để lại trỗi dậy mạnh hơn, dữ dội hơn trước...

Tháng 10, anh đi. Vậy mà cũng đã hơn hai năm rồi, nhanh thật đấy. Mọi thứ cứ ngỡ như vừa mới hôm qua, để rồi khi nhìn lại mới biết khoảng cách giữa hai người không chỉ cò khoảng cách mà còn có cả thời gian nữa. Cuộc sống của anh, công việc của anh vẫn luôn bận rộn, và anh đã có người để yêu, để quan tâm.

mùa nhớ

Có phải thật nực cười không nếu anh biết em còn yêu anh rất nhiều? Sài Gòn- Nơi ấy có anh. Là nơi em muốn đến mỗi ngày. Chỉ là để nhìn thấy anh, nhìn thấy bóng một người rất quen thuộc trong trí nhớ. Chỉ là để thấy tim mình đập mạnh rồi lỡ đi một nhịp. Chỉ là cho vơi nỗi nhớ nơi em mà thôi!

Thu Hà Nội, hương hoa sữa...Cái thời tiết này thật sự làm em thấy cô đơn.

Em ước có ai đó bên cạnh để cùng em đi qua bao con phố có hương hoa sữa.

Em ước những nơi anh đã từng đi qua em không còn nhớ.

Em ước mình có thể quên đi một người.

Vì sao em yêu anh nhiều đến thế? Em cũng không biết mặc dù đã không ít lần tự mình đi tìm câu trả lời, nhưng càng đi em càng thấy mình bị vướng trong thứ tình cảm gọi là yêu đơn phương ấy. Và tình cảm này chỉ là chuyện của riêng em mà thôi.

Phải chăng vì không có được nên người ta thường tiếc nuối?

Phải chăng em vẫn tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu và chấp nhận tình cảm của mình?

Phải chăng thói quen thì dễ có nhưng khó quên, thế nên, vì em vẫn giữ cho mình những thói quen khi anh còn ở nơi đây nên em chưa thể quên được người?

Phải chăng yêu là yêu thôi, cần gì lí do?

Và rồi một mùa nhớ nữa sẽ lại qua đi...Và một ngày nào đó...em sẽ lại có thể cười ngây ngô như lúc đầu. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc!

2. Đừng để em khóc – Hòa Mi

· Nguyễn Thị Hảo

Đã từng rất nồng thắm và tưởng như mãi mãi vậy để rồi quá kỳ vọng và quá chủ quan cho cuộc tình dang dở. Khi ta sống trong hạnh phúc, đôi mắt như mù mờ không thấy rõ bản chất và những vết xước ấy, để đến lúc nó vỡ tan tành. Giấc mơ đã hoang tàn không một chút vẹn nguyên.

Em tự hỏi. Anh có yêu em không? Câu trả lời là có, yêu nhiều lắm. Nhưng người trả lời là em cơ mà. Em quá ảo tưởng và quá cả tin. Đến lúc em nhận ra sự hờ hững đó thì em mới bắt đầu thấy vị nhạt của bát súp tình yêu. Anh đã không còn anh của ngày xưa nữa. Anh vẫn tỏ vẻ quan tâm nhưng chỉ là năm thì mười họa. Anh vẫn bảo tình cảm không có gì thay đổi chỉ là khoảng cách và công việc bận rộn quá mà thôi, nhưng đó chỉ là lời giả dối. Anh của ngày xưa không còn nữa. Đâu rồi những ngày ta chung tay rảo bước trên phố đông người. Đâu rồi ngày anh em mình đội mưa đi chơi như những kẻ hâm hấp. Đâu rồi những nụ hôn nồng nàn anh trao để lòng em không thể quên được bóng hình ai. Và đâu rồi một cái ôm thật chặt lau khô giọt nước mắt vỡ òa trên khuôn mặt bụ bẫm của em. Dường như tất cả đã bị bụi mờ thời gian phủ dần lấp dần và sẽ chôn vùi nhanh thôi. Em tự dặn lòng mình đừng níu kéo, đùng cố vớt vát để đến lúc lại tự cuốn mình vào dòng nước lúc nhưng mãi em vẫn chưa làm được.

Em sẽ phải làm gì đây? Con tim héo buồn. Muốn hâm nóng nó bằng một tình cảm khác nhưng vẫn bị đeo bán bởi một thứ gì đó rất mơ hồ xoáy cả lý trí và trái tim em đến đó. Biển cả mênh mông lắm. Em chỉ muốn làm một hạt cát bé nhỏ thôi nhưng xin biển đừng cuốn hạt cát đi mà hãy mang một hạt khác đến làm bạn với nó. Nó nằm trong muôn vàn hạt cát trên bãi biển xinh đẹp nhưng nó là một hạt cát cô đơn.

3. Khổ tâm – Phạm Quỳnh Anh

· Lê Thị Hồng

Tình yêu của em đơn phương đã gần 4 năm rồi!

Anh là người bạn thân hồi học đại học của anh trai em, lần đầu em gặp anh em đã bị ánh mắt đó, ánh mắt biết cười của anh lôi cuốn và chẳng biết từ bao giờ em đã không thể thoát ra khỏi cái cảm giác đó.

Em biết tình cảm em trao anh không có lối thoát, em biết con đường em đang đi sẽ chỉ là con đường cụt thôi mặc dù đôi lần em cũng đã cố gắng, cố gắng để một chàng trai hòa nhịp vào cuộc sống của em, để em có thể bận rộn để quên anh đi, để có thể chấm dứt tất cả tình cảm trong em nhưng anh biết không em hoàn toàn sai rồi!

Anh bảo nhà anh không có em gái nên anh xem em gái bạn anh giống em gái anh. Anh biết không em không muốn làm em gái anh đâu, em muốn là người được mỗi sáng anh luôn nghĩ đến đầu tiên, nhưng em biết tình cảm đó chỉ có mình em thôi, em biết, anh đã có tình cảm với người khác rồi, hằng ngày nhìn anh đau khổ, em buồn lắm, em muốn em là người chịu đau khổ đó, em không muốn nhìn anh như vậy.

Anh, em nên bỏ cuộc hay cố gắng về tình cảm đó hả anh? Em không dám nói bởi em sợ, em sợ khi em nói tất cả thì cũng là lúc em mất tất cả. Em không bao giờ muốn, em ích kỷ lắm phải không anh, em không dám cho ai biết tình cảm đó, em giấu giữ cho riêng em được không anh?

em ổn

4. Bụi bay vào mắt – Phạm Quỳnh Anh

· Thủy Lã

Anh đi đi...em ổn mà!

Tạm biệt anh nhé! Tạm biệt thôi, vì em biết em có nói ngàn lời vĩnh biệt thì tâm trí em, con tim em cũng chẳng bao giờ xoá nhoà được anh. Thế nên tạm biệt thôi! Để em được giữ anh cho riêng mình em, chỉ riêng mình em thôi.

Tạm biệt anh! Tạm biệt thôi nhé để trong dòng người hối hả này, em biết anh đã dừng chân nơi trái tim em, đã xoa dịu những vết rạn nứt của thương tổn của mất mát.

Chỉ là em một mình đặt ra những dự định lớn nhỏ cùng anh. Sẽ về nhà anh, sẽ chăm sóc bố mẹ anh, sẽ cùng anh nấu những bữa cơm ấm áp. Sẽ có những đứa trẻ giống anh và giống em. Sẽ cùng anh đặt viên gạch đầu tiên cho ngôi nhà của chúng mình. Sẽ cùng anh già đi, bỏ lại những gập ghềnh của cuộc sống để nắm tay nhau. Và giờ đã đến lúc em tạm biệt nó, khép lại những dự định. Trả anh về với cuộc sống của anh, vì anh xứng đáng có được những thứ nhiều hơn thế.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Chỉ là, có cái gì đó bay vào mắt em thôi. Em ổn mà…anh đi đi. Và…hãy hạnh phúc nhé!

5. Chuyện đã qua – Bích Phương

· Cindy Nguyễn

Sau tất cả mọi chuyện, em nhận thấy rằng bên anh em vui nhiều mà buồn cũng nhiều.

Em không biết anh như vậy có phải là muốn tốt cho em hay chỉ khiến em càng hiểu lầm hơn. Em đã trách bản thân đôi khi đem đến cho anh phiền phức, khiến anh suy nghĩ và đau đầu với những chuyện của riêng anh, em chẳng giúp anh được gì, cũng bởi anh chẳng nói với em. Anh chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc gì cho nên anh khó hiểu lắm anh biết không?

Em vẫn một mình ngồi lê công viên hay là lang thang quảng trường, ánh mắt cứ mãi nhìn về hướng có anh, và nghĩ đến anh, nhiều quá.

Em có nên dừng lại? Em mệt rồi, không đuổi bắt và không gắng gượng nữa.

Em quên anh nhé! Cho em và anh trở lại những ngày đơn thuần như trước.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét