00:00
0
Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong - Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không - Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Ðông í a - Chị tôi chưa lấy chồng.



Ca từ của nhạc sĩ Trần Tiến trong nhạc phẩm “Chị tôi”, nghe buồn đến muốn khóc.

Mùa này Sài Gòn hay mưa. Mưa trắng xóa dưới đường, mọi hoạt động dường như trì trệ hơn bình thường, ai cũng vội vã nhanh chân về nhà trốn cơn mưa rả rích. Tôi cuộn tròn trong chăn ấm, đã ba mùa mưa rồi, mỗi mùa mưa qua là ký ức càng lùi dần về quá khứ, mà sao ký ức ngày một rõ rệt hơn, những ký ức mùa mưa suốt cuộc đời tôi cũng không quên.

Tôi thấy trong màn mưa bóng hình một người con gái dáng nhỏ nhắn đi trên bờ ruộng, đội nón lá đã cũ, áo quần lấm lem bùn đất. Tôi thấy chị bên liếp rau, những ngày mưa chị vẫn cắm cúi bên ruộng, bên vườn. Tôi thấy chị dường như ngày càng gầy đi, ngày càng bé nhỏ đi, dù tuổi xuân xanh theo năm tháng đang trôi qua. Chị vẫn ở vậy, chị sợ hai em gái chị không được học hành tới nơi tới chốn. Chị lo cho hai em, nhà nghèo chị chắt chiu từng đồng nhưng vẫn chiều em gái mua mọi thứ em thích, mua sách vở, áo mới ngày tết cho em, chị sợ em gái không có áo mới cùng bạn bè. Chị dành tất cả cho hai em và không giữ lại gì cho riêng mình.

Thời con gái lưng ong có bao người thầm mong theo - Mẹ giục con gái yêu lấy chồn đi - Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau í a - Chị tôi chưa lấy chồng.

Buổi sớm mai, mưa vẫn mù trời, tôi thấy chị cặm cụi bên mảnh vườn bé nhỏ, vài mớ rau đủ loại. Chiếc xe đạp cũ cọc cạch, chị đạp đi chợ đắp đổi qua ngày, từ căn nhà, mảnh vườn ấy chị đi tìm tương lai cho hai em gái thân yêu. Buổi sớm, mưa tạt vào ướt mắt, tôi đứng nhìn theo dáng chị nhỏ dần trên con đường mưa gió. Trái tim khờ khạo được yêu thương chưa biết nghĩ suy ước mơ rằng: “mưa ơi, mưa đừng rơi ướt áo chị tôi”.

Mỗi mùa mưa qua là mỗi ngày tuổi xuân chị dần hao mòn, chị vẫn chưa lấy chồng. Mùa mưa cuối, hai em từ giã chị ra đi, chị ở lại quê nhà tiếp tục những vòng xe đạp chở nặng tình thương dành cho hai em. Rồi xe đạp không chở nổi những khoản chi phí cho em ăn học, chị lại ra đi xứ người bỏ lại mùa mưa bên mái nhà tranh.

Có một cơn mưa ở nơi xa xôi, trong ký ức xưa nhưng vẫn đang hiện lên trong tôi. Ở một vùng quê có người chị đội mưa đi trên con đường mòn, quẳng gánh ra buổi chợ sớm, mưa làm nặng trĩu thêm đôi gánh. Tôi như chợt thấy bóng mẹ trở về từ buổi chợ đông, hai tay nhẹ không vài đồng bạc lẻ từ gánh hàng. Mẹ không mua gì chỉ dành tiền cho con ăn học. Chị cũng vậy.

Đêm đêm, trong giấc ngủ mệt nhoài chị lại trở dậy, giữa căn nhà bị dột mưa, giấc ngủ của chị cả đầy những suy tư. Nhà mình nghèo không được lành lặn, mưa dột nhiều làm sao đắp vá khi tiền chỉ để cho các em ăn học?!

Ngày em đi lên thành phố học, mùa mưa chưa dứt, mưa rồi lại tiếp nối mưa, có cơn mưa làm trắng xóa mái đầu, làm ướt áo chị tôi, có cơn mưa làm ướt mắt những người em mỗi chiều, có những cơn mưa như thế, có những cơn mưa trong ký ức chưa bao giờ dứt hạt.

Rồi mẹ tôi khuất xa, chúng tôi không còn thơ ngây - Chị lại lo các em chuyện chồng con - Ngày chia tay bến sông thấy chị buồn mà thương í a - Chị tôi chưa lấy chồng. Hòa Bình

0 nhận xét:

Đăng nhận xét