Cho “Mùa hạ cuối cùng”(*) của thời áo trắng
Trở về trường đúng mùa phượng nở rực trời và ve ngân không dứt trên những vòm lá, lòng bỗng ngẩn ngơ khi tà áo dài cuối cùng mờ khuất nơi cuối đường.
Kỷ niệm cũ hiện về, xôn xao bước chân và xôn xao hơi thở. Ta nhớ những giây phút cũ, những tháng ngày cuối cùng của thời áo trắng nghịch ngợm lem mực. Ta nhớ em …
"Dưới hàng cây, anh ngước nhìn về phía em…"
Nhớ mùa hè cuối cùng vội vàng của chúng ta. Tất cả trôi qua, chỉ có ký ức xưa còn lại. Vẫn là bậc thềm ấy, bước em lướt đi trong những sớm nắng tươi xôn xao. Vẫn là góc sân ấy, cánh hoa phượng rắc đầy ghế đá nơi em ngồi miệt mài cho mùa thi cuối. Vẫn là lớp học cũ, bàn ghế cũ, tấm bảng đen như còn vẹn nguyên nét phấn của một kẻ nhút nhát đã viết tên em như một sự thổ lộ chẳng thể nào ngốc xít hơn thế… Và em, chắc chẳng nhận ra ánh mắt ta đã bối rối trước em biết bao lần? Và ta, từ giây phút nhìn em không dám nói, đã thấy nhớ vô cùng những tháng ngày sắp tới. Cái cảm giác đứng trong thực tại nhớ về ngày mai – những ngày sẽ phải nói lời chia tay mái trường, thày cô và bạn bè thật lạ lùng. Ta sợ …rồi còn ai nhớ, ai quên?
“Dưới hàng cây, anh ngước nhìn về phía em…”.
Ta đã khe khẽ hát lên như thế nơi góc lớp khi còn là một kẻ ngốc. Ta dại khờ, ta vụng về, ta đã không thể nói…
Lưu bút cho em, ta để ngỏ. Ta gói lòng mình trong câm lặng của nhành phượng ép khô không kịp trao tay lúc tan trường. Em bước vội trong những khát vọng mới của đời. Ta cũng vậy thôi, nhưng ta còn ngậm ngùi với riêng ta một nỗi lòng không dám tỏ. Ta sẽ nhớ em.
“Những lời nào chưa nói. Mai đã xa em rồi…”.
Hoài tiếc khi đứng lặng trong âm vang của tiếng ve ngân da diết. Thời gian không trở lại nữa, ta hiểu. Nhưng sao ta vẫn cứ nhủ lòng những “giá như” của ngày hôm qua.
Giá như? Ta - một kẻ đã trải qua những chuyến đi dài, đã kinh qua đủ những cung bậc của cảm xúc, đã không còn ngập ngừng trước những điều trái tim giục giã nữa, vậy mà bỗng thấy yếu mềm quá sức khi ký ức hiện về. Yếu mềm ngay cả khi ta đã đủ dạn dày hơn để nếu có gặp lại em, ánh mắt ta sẽ không bối rối nữa. Ta sẽ nói những điều ta viết riêng trong tim mình, sẽ kịp trao em cành hoa ướp hương lòng ta lặng lẽ… Mà cũng có thể, ta sẽ chỉ nắm tay em, chỉ một lần… Giá như ta kịp giữ em lại trong buổi tan trường cuối, có lẽ em sẽ hiểu…
Tuổi học trò luôn có những mối tình lặng câm như thế. Dấu yêu một thời dù không thành hình, nhưng vẫn là ký ức khó phai. Sau bao thăng trầm, nay ta về lại nơi ta bắt đầu đan dệt yêu thương, lại thấy như em đang ngồi đó, dưới hàng cây phượng rực đỏ giữa trời, thật gần mà cũng thật xa xôi…
Chạm tay vào kỷ niệm.
Mùa hè cũ như trở về cùng tên em…
(*) Một sáng tác của Trần Lê Quỳnh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét