Có khi nào giữa cuộc sống bộn bề với những lo toan, mỏi mệt, bạn bỗng thấy cần lắm một bờ vai, một bàn tay ấm áp? Cho đến tận cùng, điều mà ta mong muốn vẫn là được sống bình yên, hạnh phúc bên những người yêu thương. Thế nhưng, đó là điều mà không phải ai cũng có được, khiến trái tim vẫn khắc khoải đợi chờ…

***

Màn đêm trùng xuống ôm trọn vạn vật trong lòng. Đêm cũng là nơi nỗi buồn ngự trị trong sâu thẳm bấy lâu đang cựa mình lên tiếng. Em ngồi đối diện với bóng đêm trong ánh đèn vàng đang cố tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, thấm đẫm nỗi buồn. Cuốn sách “Thề ước thầm lặng” đang đọc dở trên tay rơi xuống sàn nhà từ khi nào.

Ủ dột thu mình trong căn phòng nhỏ và đâu đó nỗi cô đơn đang ngự trị nơi đây... Đã bao lâu rồi nhỉ từ khi anh đi, em vẫn cố gồng mình lên xua đuổi nỗi buồn, nỗi cô đơn để thấy mình mạnh mẽ nhường nào, nhưng khi ngồi đối diện với chính mình trong bóng đêm, khi không còn ai bên cạnh thì dường như bao sức mạnh ấy đã tiêu tan hết. Và em biết tâm hồn mình, trái tim mình đang bị tổn thương. Trong vô thức lại trỗi dậy một niềm mong mỏi mơ hồ vượt qua ranh giới của đại dương nước mắt mênh mông – nơi mà con tàu tình yêu của em đang bị đắm chìm để em biết mình đang cần những điều bình thường nhất của cuộc sống nhưng đã bị lãng quên kể từ khi nỗi buồn ghé qua đây:

“Cần lắm ngay lúc này
Cần khóc cho vơi đầy
Cần đi đâu đó xa chốn đây
Cần khoảng không một mình
Cần biến mất vô hình
Cần lắm giấc ngủ yên bình”.

nắm tay

Cuộc đời vô thường ai biết được chữ ngờ. Ta vô tình thấy nhau tưởng là định mệnh nhưng rồi lại lạc nhau giữa những đổi thay của cuộc sống và lòng người đến khi nhận ra thì đã xa nhau cả một đoạn đường dài. Cuộc sống chảy trôi không ngừng nên không ai có thể đảm bảo cho mình một điều gì đó là bất biến.

Chúng ta lại chẳng thể có phép màu để quay ngược thời gian. Con đường chúng ta đi giờ không còn nhau, giờ không còn màu xanh hy vọng, thủy chung nữa mà nhuốm màu của nỗi buồn chia ly và cô đơn , những giọt nước mắt lặng thầm của em không ngừng rơi nhưng anh đâu hay.

“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian”

Ngày anh đi, còn em đứng lại trong cơn mưa chiều rơi ướt áo. Nước mắt em hòa với nước mưa, nhưng anh đâu có quay trở lại để nhìn em một lần nữa.

“Người đã xa ta rồi, người bước đi quá vội
Còn riêng ta trong đêm mịt tối
Người để lại những nụ cười hờ hững
Bỏ lại một người ở sau lưng”.

Em ngược dòng thời gian, lang thang trên con phố trong cơn mưa tầm tã tìm lại chút hơi ấm ngày xưa đã cũ màu thời gian để biết yêu thương vẫn đâu đó. Em có khờ dại không anh khi cứ tự nhốt mình vào một thế giới chỉ toàn kỷ niệm xưa cũ rồi lại khóc khi đêm về. Phải chăng vì trái tim còn yêu thì dù lý trí có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể ngăn những dòng cảm xúc tuôn trào. Và cứ thế em lạc giữa những yêu thương, hờn giận, khổ đau, mong mỏi để tìm anh, tìm lại hạnh phúc xưa đã rơi vỡ:

“Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng
Cố giấu chôn sâu một niềm đau”.

cần lắm, cần anh

Anh đã đi xa tựa như bản tình ca buồn thôi không hát. Trái tim tôi đã héo mòn theo những kỷ niệm xưa cũ cùng tình yêu anh để lại, bởi những người đi qua cuộc đời nhau có thể có duyên mà vô phận nhưng tình yêu và nỗi nhớ thì không bao giờ tan biến.

Và em biết thời gian qua đi, vết thương sẽ mờ. Em sẽ lại quay trở lại với cuộc sống riêng em cùng những yêu thương, khát khao mới. Em biết ngày nào đó mình sẽ lại đủ tự tin, đủ yêu thương để dựa vào một bờ vai, để nắm tay một người cho em sức mạnh và lau khô những giọt nước mắt. Dù người đó không phải là anh.

“Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy
Cần một người hiểu, cần một người yêu
Cần một người dìu bước qua cô liêu”.
Cua Đá
Trong tình yêu, không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra, đôi khi chúng ta vẫn đối mặt với chia ly, mất mát và tổn thương. Nhưng vượt qua tất cả, chúng ta hãy tin rằng một nửa phù hợp nhất vẫn đang đợi ta ở đâu đó trong cuộc đời này. Bạn có tin như vậy không?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét