Cho T – người bạn ngồi cùng bàn
Thôi về đi, đường trần đâu có gì...
Có gì không? Ta gõ cửa cuộc sống, gõ vào lòng đêm thâu. Nghe tiếng vọng từ nơi nào xa lắm, những bước chân đang tìm về...
Lòng yêu thương cuộc sống chỉ hiển hiện nơi đó, khi mơ giấc mơ rời cõi tạm. Sự quý giá của đời sống là ở đó, khi giật mình thấy cuộc sống vẫn vây quanh. Có những giấc mơ cho ta sống thật niềm mong mỏi của mình, cho ta đối diện với mất mát của mình, để mà làm quen, làm quen dần, với sự thật chôn sâu trong lòng.
Cứ một lần đối diện nỗi đau, là một lần chìm sâu thêm vào cái vỏ Tôi góc cạnh.
Người bạn của tôi ơi, tắt máy làm chi, cho những đứa bạn xa bất lực, ngậm ngùi chẳng biết làm sao chia sẻ được một chút?
Một ngày kia đến bờ. Đời người như gió qua!
Một cơn gió buốt giá đã lướt qua đời bạn tôi, để lại nỗi đau... Khiến những kẻ vô tình, vô tâm như tôi, thấy lòng dấy lên nỗi ray rứt khôn nguôi. Chỉ biết trách, sao không lên thăm tôi? Sao không... Sao không...? Mà chẳng kịp biết trước, có đứa con ngoan đang ngày đêm chăm sóc mẹ ở bệnh viện, mà chẳng kịp một chút cảm thông, ghé thăm bạn đang mỗi ngày hốc hác vì những nỗi lo âu...
Lo âu hóa sự mất mát... khi một kẻ đang ngồi ở một nơi xa xăm, nghe nhạc... và một người đang quặn cơn đau, giữa nghìn trùng hoang mang, những sự lạc lõng không bến bờ bấu víu.
Bạn tôi ơi, bạn có khóc không? Khóc để chia bớt nỗi xót xa mặn đắng... Bạn tôi ơi, bạn có dựa vào đôi vai nào vững chắc, mà nghe thổn thức được xoa dịu... Bạn tôi ơi, bạn có nghe những tiếng lòng đồng cảm, mà tôi, từ nơi cách xa hơn ngàn cây số, muốn gửi đến bạn không?...
Bạn tôi ơi, giữa muôn vàn đau xót, có đủ nghị lực vươn lên để đứng thật vững, đi thật chắc không?
Lễ Vu Lan này, bạn tôi cài lên ngực hoa hồng trắng... Chẳng ai dám nghĩ đến ngày đó của đời mình, chẳng ai dám đặt mình vào vị trí của đứa con bất hạnh kia...
Người bạn ngồi cùng bàn ơi... Cho tôi được đặt bàn tay lên đôi vai đang rung lên - đôi vai đang gánh một nỗi đau quá lớn của kiếp người, để an ủi phần nào, dù chỉ trong tâm tưởng...
Có một giọt nước muộn màng lăn trên mắt tôi. Có một giọt nước bàng hoàng nhận ra "chuyện buồn" mà người bạn kia mang đến. Có một giọt nước thảng thốt hiểu được, một người bạn đang ở xa...
Thôi về đi, đường trần đâu có gì...
Đâu có gì, ngoài nỗi nhớ quặn lòng, phải không bạn tôi?...
Thôi về đi ...
00:00
Trần Ngọc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét